Một buổi chiều nọ, đang mải mê chiêm ngưỡng một kiệt tác trong không gian tĩnh lặng của bảo tàng mỹ thuật, tôi bỗng giật mình... Một đôi vợ chồng trẻ đang đứng gần tôi cứ mải nói chuyện không ngừng. Tôi nhìn họ một lát và nhận thấy chỉ có mỗi cô vợ nói.
Nhiều lần sau đó tôi lại chạm trán với cặp vợ chồng kỳ cục này trong một số phòng tranh khác, lần nào tôi cũng thấy cô vợ trẻ nói liên hồi bất tận. “Thật là một phụ nữ lắm lời chưa từng thấy và một anh chồng sợ vợ đến mức... bất thường” - tôi thường ác cảm nghĩ.
Cho đến một hôm nọ, khi đang trả tiền ở quầy bán quà lưu niệm trong một viện bảo tàng, tôi lại thấy đôi vợ chồng nọ đang đứng gần lối ra. Anh chồng thò tay vào túi quần lấy một vật màu trắng, kéo ra thành một cây gậy dài, dò đường vào phòng để đồ đạc của khách tham quan, lấy cái áo choàng cho vợ mình.
“Anh ấy quả là một người đàn ông dũng cảm! - cô nhân viên bảo tàng nói với giọng thán phục - Anh ấy vốn là một kỹ sư dầu khí rất giỏi. Và rồi một tai nạn xảy ra trên giàn khoan... Nghe nói trong thời gian điều trị, anh ấy đã thề rằng sẽ không để cảnh mù lòa cướp đi cuộc sống tươi đẹp của mình. Vì thế giống như trước lúc bị mù, vợ chồng anh ấy luôn có mặt ở bất cứ một cuộc triển lãm tranh nào...”.
- Nhưng anh ta không nhìn thấy được cơ mà? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Không thấy được à! Thưa bà, bà lầm to rồi! Anh ấy thấy được nhiều. Hơn cả tôi và có lẽ là hơn cả rất nhiều người khác nữa đấy chứ!
Cô nhân viên bảo tàng giải thích: “Người vợ mô tả từng bức tranh để anh ấy có thể nhìn thấy nó trong đầu mình!”.
Ngày hôm đó tôi đã học được một bài học quí giá về tính kiên nhẫn, lòng dũng cảm và tình yêu.
Marlinda Carlile
Bùi Xuân Lộc dịch
Đã đọc: 380 |