Ðó là một buổi sáng bận rộn, vào khoảng 8 giờ 30, khi một ông lão trạc 80 tuổi đến nhờ tôi cắt chỉ mấy mũi khâu ở ngón tay cái. Ông lão cho biết mình rất vội vì có cuộc hẹn lúc 9 giờ.
Tôi xem lại vết thương của ông lão và lấy ghế mời ông ngồi, bởi vì có làm mau lắm thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi thấy ông lão cứ nhìn đồng hồ và tôi quyết định xem tình trạng vết thương của ông lão. Vết thương đã lành và tôi nói với một trong các bác sĩ cắt chỉ và băng lại vết thương cho ông lão. Trong khi chăm sóc vết thương, chúng tôi gợi chuyện. Tôi hỏi có phải ông lão có hẹn với một bác sĩ sáng nay chăng, bởi vì trông ông có vẻ như đang rất nôn nóng. Ông lão nói không và cho biết là ông cần phải đến nhà dưỡng lão để ăn sáng với vợ ông. Tôi hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ của bà vợ. Ông cho biết bà ấy đã ở đó được một thời gian, do bị chứng mất trí nhớ ( Alzheimer ).
Sau khi hoàn tất việc băng bó lại vết thương, tôi hỏi ông lão liệu bà vợ có lo lắng chăng nếu ông tới chậm một chút. Ông trả lời rằng bà chẳng còn biết ông là ai nữa và đã từ năm năm qua bà không còn nhận ra ông. Tôi ngạc nhiên và hỏi ông: "Và ông vẫn mỗi sáng đi đến đó, cho dù bà không biết ông là ai ?" Ông lão cười vỗ nhẹ tay tôi và nói:
"Bà ấy không biết tôi, nhưng tôi biết bà ấy mà !"
Tôi cố ngăn nước mắt khi ông lão ra đi và nghĩ :
Ðó là thứ tình yêu tôi ước ao có được trong cuộc đời
Tình yêu thật không thuộc vật chất cũng chẳng lãng mạn. Tình yêu thật là sự chấp nhận tất cả những gì đang là, đã là, sẽ là và sẽ không là.
"An bình là một lần nhìn thấy mặt trời lặn và biết nói lời cảm tạ ai".
"Người hạnh phúc nhất không hẳn phải có điều tốt đẹp nhất, nhưng là người làm cho mọi thứ gặp trên đường trở thành tốt nhất".
Theo Funnypages, đăng lại từ TLL CVK số 107
Đã đọc: 1035 |