Phục vụ như Chúa phục vụ
Tham vọng chung của loài người là có được một chỗ đứng trong cái bậc thang xã hội. Vì thế mà hai tông đồ Gia-cô-bê và Gio-an toan ngỏ ý xin Thày mình một ân huệ là được ngồi: một người bên tả và một người bên hữu trong vinh quang của nước Chúa. Nghe lỏm được cái ý đồ của họ, các môn đệ khác liền tức tối với hai ông này (Mc 10:41). Xét theo công trạng, thì hai ông Gia-cô-bê và Gio-an chưa có làm được gì đáng kể. Các ông chưa có điểm với Chúa và với các tông đồ khác, nên cái việc xin ngồi bên tả và bên hữu là việc ăn mảnh.
Đến đây, Chúa liền thách thức hai ông: Các con có uống nổi chén mà Thày sắp uống, hay chịu được phép rửa Thày sắp chịu không? (Mc 10:38). Nói cách khác Chúa thách thức hai ông xem có muốn trả cái giá để được ngồi bên tả và bên hữu Chúa không, nghĩa là xem các ông có muốn chịu đau khổ với Chúa và vì Chúa không? Chúa nhận lời quả quyết chấp nhận bách hại và chịu đau khổ của hai ông. Tuy nhiên cái ghế danh dự mà hai ông xin là tuỳ thuộc vào sự quyết định của Chúa Cha. Trong những lần giảng dạy, Chúa hứa sẽ thiết lập một vương quốc vĩnh cửu, nhưng Người sẽ phải chịu đau khổ và chịu chết trước khi hoàn thành. Và hôm nay Chúa đồng hoá với người đày tớ đau khổ của lời tiên tri I-sa-i-a. Cái đau khổ mang lại sự cứu độ còn được Thánh Phao-lô đề cập đến trong thư gửi tín hữu Do thái.
Phúc âm hôm nay ghi lại Chúa chặn đứng cái tham vọng cá nhân của ông Gia-cô-bê và Gio-an bằng cách dạy họ : Ai muốn làm lớn, hãy làm đầy tớ mọi người (Mc 10:43), nghĩa là phục vụ mọi người. Các tông đồ muốn phần thưởng cho những cố gắng của họ. Chúa bảo họ trong Nước Chúa thì có sự khác biệt. Nước Chúa không phải là chỗ để người ta tâng bốc cái tôi. Trong Nước Chúa, tất cả những ai muốn có ảnh hưởng, địa vị thì phải làm đày tớ người khác, nghĩa là phục vụ người khác. Nếu để các ông nuôi tham vọng cá nhân, có thể trở nên mối nguy hại cho Giáo hội mà Chúa sẽ thiết lập sau này. Chúa dạy hai tông đồ như vậy để cho những người kế vị và những người cộng sự hiểu biết đường lối Phúc âm để tránh việc lạm dụng chức tước mà gây ảnh hưởng cá nhân, thay vì tìm kiếm vinh danh Chúa và xây dựng Giáo hội. Như vậy khi hiểu được cái bản chất của Nước Chúa, các tông đồ sẽ là người cuối cùng tìm kiếm địa vị và danh dự. Các tông đồ nhận thức được rằng, họ sẽ có địa vị trong Nước Chúa, cũng như trong Giáo hội của Chúa. Tuy nhiên Chúa bảo họ không được dùng quyền để bá chủ và áp đặt, mà phải dùng quyền để phục vụ như Chúa đã phục vụ.
Phục vụ là một nhân đức gần gũi với đức bác ái. Nhân đức phục vụ bắt nguồn từ lòng yêu mến tha nhân. Như vậy quyền thế và phục vụ không xung khắc nhau, vì ai có nhiều quyền và quyền lớn thì có khả năng phục phụ nhiều hơn. Phục vụ phải là cái dấu chỉ của người tín hữu. Cái việc phục vụ vì yêu mến là bản chất của mục vụ Ki-tô giáo. Là người tín hữu, ta phải học để coi việc làm phục vụ trong gia đình, trong giáo xứ, trong xã hội như là cách thế hoàn thành ơn gọi làm người Ki-tô giáo.
Ở những xã hội quan liêu, phong kiến, mà có người giàu, người nghèo và có người đày tớ, thì người ta coi việc chân tay là việc của đày tớ. Tuy nhiên người ta cũng thấy có việc nhân đạo, phát xuất từ chủ nghĩa nhân bản. Họ làm việc giúp đỡ tha nhân theo lòng nhân đạo thúc đẩy. Đi thêm một bước nữa, người ta thấy có những việc làm phục vụ do lòng bác ái Ki-tô giáo thúc đẩy. Do đó mà có những linh mục, nữ tu và giáo dân làm việc phục vụ cách âm thầm tận tụy mà không cần người khác biết đến. Họ làm việc phục vụ do lòng yêu mến Chúa thúc đẩy. Chính trong cái việc phục vụ ngưòi khác mà họ khám phá ra chính mình và hoàn thành chính mình. Họ tìm được niềm vui nội tại và tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Đó là cái nguyên tắc tâm lý mà Chúa đã đặt để vào tâm khảm loài người. Đó cũng là ý nghĩa trong lời kinh nguyện Hoà bình của Thánh Phan-xi-cô khó khăn : Vì chính khi hiến thân, là khi được nhân lãnh, chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân.
Đã đọc: 717 |