Trông đợi
Năm mới theo dương lịch, bắt đầu vào ngày 1 tháng 1 mỗi năm. Năm mới theo âm lịch, bắt đầu ngày 1 tháng Giêng. Còn trong Phụng vụ, với Chúa nhật thứ nhất Mùa vọng chúng ta bước vào một năm Phụng vụ mới. Như vậy, Mùa vọng là mùa xuân của Năm Phụng vụ, từ đó phát sinh hy vọng. Trong mùa xuân, cây cối trổ sinh lộc non lá mới, bắt đầu kết nụ đơm hoa chuẩn bị cho một vụ thu hoạch mới. Và như thế mùa xuân cũng là Mùa vọng, đó là thời gian trông chờ, mong đợi. Chúng ta trông chờ, mong đợi gì ? Chúng ta có thể trả lời ngay : mong đợi Chúa đến.
Ý nghĩa, “Chúa đến” thường được hiểu ba cách : Chúa đến trong lịch sử nhân loại, Chúa đến trong ngày thẩm phán chung hoặc riêng, Chúa đến trong tâm hồn mỗi người. Nhiều lúc chúng ta có khuynh hướng coi cả ba ý nghĩa này đều xa lạ với tư tưởng mong đợi. Thực vậy, trong lịch sử Chúa đã đến từ hai ngàn năm và hiện giờ chúng ta đã kỷ niệm ngày sinh của Chúa từng mấy chục lần trong đời sống rồi. Còn trong ngày chung thẩm, trong cái chết của mỗi người thì sao ? Dĩ nhiên Chúa đến đó, nhưng chẳng lẽ cứ ngồi lo sợ mà chờ chết ư ? Cũng phải tạm quên cái chết để vật lộn với cuộc sống chứ ? Còn Chúa đến trong cuộc sống mỗi người, thì ngày nào chúng ta chăng đón Chúa trong kinh lễ, trong giờ cầu nguyện sớm tối ? Thế thì chúng ta mong đợi gì nữa ? Giáo Hội dạy chúng ta phải mong đợi. Và hàng năm Giáo Hội tổ chức Mùa vọng, không phải chỉ cốt để chuẩn bị mừng lễ Giáng sinh, không phải để dạy chúng ta gây dựng tâm tình mong đợi trong mùa đó, nhưng Giáo Hội muốn nhân bầu khí Giáng sinh dạy chúng ta phải có tâm tình mong đợi thường xuyên, phải mong đợi Chúa hàng ngày.
Chúng ta mong đợi Chúa trong ngày chúng ta từ giã cuộc sống để về với Chúa. Đó là một biến cố đích thực và có ý nghĩa. Kinh Thánh và giáo lý dạy cho chúng ta biết : mỗi người có hai kiếp được sống và phải sống. Từ kiếp sống này qua kiếp sống kia, mỗi người phải qua sự chết duy có một lần, vì kiếp sống tạm bợ ở trần gian chỉ diễn ra có một lần. Sự chết xảy ra với mỗi người được Kinh Thánh gọi là việc Chúa đến. Và việc Chúa đến này thường xảy ra bất ngờ, bí mật. Thiên Chúa muốn giữ bí mật như vậy để chúng ta luôn luôn sẵn sàng, và do đó luôn cố gắng sống tốt lành thánh thiện. Chẳng hạn như trong bài Tin mừng hôm nay, Thánh Márcô thuật lại dụ ngôn về đầy tớ phải tỉnh thức và đợi chủ về : “Hãy tỉnh thức, vì chúng con không biết lúc nào chủ nhà trở về”. Còn Thánh Mátthêu thì nói rõ : “Hãy tỉnh thức, vì chúng con không biết ngày nào Chúa mình đến”. Trong cả hai trường hợp ý nghĩa đều rõ ràng là Chúa nói về chính mình Ngài.
Tóm lại, Mùa vọng là mùa trông đợi. Trông đợi Chúa đến lần thứ hai trong ngày tân thế. Nhưng cũng là trông đợi giây phút cuối cùng của mỗi người khi ra đi gặp Chúa. Chúng ta đã chuẩn bị hành trang gì cho giây phút gặp gỡ ấy và có tỉnh thức sẵn sàng chu toàn bổn phận mà Chúa trao cho hay không ? Chúng ta tỉnh thức mong chờ Chúa thế nào thì Chúa sẽ đến với chúng ta như vậy. Cho nên chúng ta phải luôn sống trong tư thế sẵn sàng đón Chúa : “Cửa trời hẹp lắm ai ơi. Muốn vô thì phải ép mình chớ quên”.
Đã đọc: 1379 |