Cuộc thương khó
I. Như ta đã biết, cả 4 tác giả sách Tin mừng đều kể lại tỉ mỉ cuộc Thương khó của Chúa, nhưng mỗi tác giả nhấn mạnh một số điểm riêng. Trong bài viết của mình, thánh Gioan trước hết muốn làm nổi bật tư cách cao cả của Đức Giêsu.
+ Ngài chính là vị Thượng tế của đạo mới, cũng như niềm tin của tác giả thư Do Thái mà ta vừa nghe trong bài đọc I. Thánh Gioan khéo léo giới thiệu như thế qua đoạn kể lại sự đối diện giữa Đức Giêsu và thượng tế Caipha, trong đó tư cách của Đức Giêu trổi vượt hơn và chức thượng tế của đạo cũ tỏ ra không còn giá trị gì nữa.
+ rồi qua chi tiết cái áo dài một đường chỉ, gợi lên hình ảnh cái áo dài của vị thượng tế - chi tiết Đức Giêsu không bị đánh dập ống chân, nhưng bị đâm vào cạnh sườn, khiến nước và máu chảy ra, gợi đến lễ tế chiên vượt qua ở đền thờ và công bố Đức Giêsu là đền thờ Giêrusalem mới có nước ban sự sống mới chảy ra từ bên hông.
+ Tư cách cao cả thứ hai của Đức Giêsu , đó là Ngài là Vua . Thánh Gioan cho thấy điều đó qua lời giới thiệu của Philatô " Đây là vua các ngươi…", qua việc ông đặt Ngài trên toà đá và không sửa lại bảng viết trên thập giá ghi…. "Giêsu Nagiaret , vua dân Do thái".
+ Đồng thời, ở nhiều chỗ trong bài Thương khó, thánh Gioan nhấn mạnh đến vẻ uy nghi lẫm liệt của Đức Giêsu. Cụ thể là ở vườn Cây dầu, Ngài vừa phán bọn lính đã ngã lăn - rồi trước mặt Caipha và ở phủ đường Philatô: đâu đâu Ngài cũng cho thấy cái oai của Ngài. Ngài thật là vị Chúa của hoàn cảnh, chính Ngài rõ biết mọi sự đang và sắp xảy ra, chính Ngài điều hành mọi việc, chứ không phải Giuđa hay các đối thủ của Ngài. Thậm chí Ngài còn mạc khải mình là Thiên Chúa qua nhiều lần xưng nhận "Chính là Ta" như Giavê vẫn thường mạc khải trong Cựu ước.
II. Thế nhưng mặt khác, bài Thương khó của thánh Gioan cũng nhấn mạnh thái độ của Đức Giêsu là chấp nhận đi vào cuộc khổ nạn , theo thánh ý Chúa Cha. Ở vườn cây dầu, Ngài để cho các đối thủ bắt mình, Ngài ra lệnh cho Phêrô xỏ gươm vào bao. Ở dinh philatô, Ngài nói rõ với quan ấy " Ông không có quyền gì trên Tôi, nếu từ trên không ban xuống cho". Rõ ràng Ngài không phải là kẻ thất thế, Ngài dư sức thoát mọi mưu toan của đối thủ, dư sức vô hiệu hóa mọi sức mạnh của chúng, nhưng Ngài tự nguyện uống chén đắng Cha ban, coi khổ nạn là thánh ý từ muôn đời của Cha và như một hồng ân Cha ban. Ngài hoàn toàn tự do và sáng suốt chấp nhận trở nên Người Tôi Tớ thống khổ như Isaia từng báo trứơc ( Bài đọc I). Ngài không dùng quyền năng chống lại con người nhưng để cho họ hành động, tôn trọng tự do của họ.
III. Và đến đây, lòng dạ độc ác của con người, tội của thế gian mới lộ hiện hết mức. Khi được toàn quyền hành động trước một Đức Giêsu không kháng cự, hàng lãnh đạo Do thái mới để lộ hết lòng dạ thâm độc của mình. Khi Philatô hỏi " các người tố cáo ông này về tội gì?" họ đáp lại một cách mơ hồ, không kể ra một tội nào. Điều đó nói lên rằng đầu óc người Do thái chỉ có một ước muốn là giết Đức Giêsu. Vậy chính ở sân phủ đường Philatô, thế gian đã cho thấy tội của nó có thể đi tới tận mức độ nào , nó có thể vô ơn, khinh mạn đối với Thiên Chúa đến mức phủ nhận chối từ mọi mặc khải của Người, và thậm chí khử trừ Người khỏi cõi thế.
IV. Đạo chúng ta là đạo tôn thờ thánh giá Chúa. Hình ảnh thánh giá này luôn nhắc chúng ta vì tình thương thí thân tự hủy mà Chúa đã biểu lộ vì ta, nhắc cuộc Thương khó và sự chết của Chúa là phương thế cứu chuộc ta, mà cũng luôn buộc ta nhớ đến mức tối đa của tội thế gian: mức khước từ Chúa, mức giết Chúa. Liệu chúng ta có dám sống ngược thế gian không, có thực sự thuộc số những kẻ mến thương Chúa, tôn thờ Chúa và không đóng đinh Chúa không? Cái hôn giờ đây mỗi người chúng ta sắp đăt trên chân Chúa sẽ là gì? Là cái hôn giả hình, phản bội của Giuda, hay là cái hôn yêu mến, xin lỗi, thề hứa yêu mến?
Xin Chúa kéo tất cả chúng ta lên gần Ngài, như lời Ngài phán " một khi Ta được giương cao khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lại với Ta".
Đã đọc: 744 |